Tạm biệt Boris

Boris đưa cho tôi cái USB xong thì bác đi rót cho tôi cốc nước lọc. Bác hỏi tôi uống Coca không, tôi bảo chỉ cần nước thôi, bác lại hỏi mày có uống đá không, tôi bảo không. Tôi ngồi xuống cắm cái USB vào máy, USB bị một con virus set lại thuộc tính tất cả các thư mục và làm chúng ẩn hết đi. Tôi gõ một câu lệnh cmd ngắn rồi ngồi đợi. Boris ngồi xuống, duỗi hai chân một cách thoải mái. Bác ngáp một cái mỗi khi nói xong môt câu dài hoặc hai câu ngắn. Nhịp độ là thế. Nhìn rất chán đời. Bác giải thích do đêm qua về muộn, sáng phải đi gặp nha sỹ và đưa con mèo đi phòng khám từ sớm nên thiếu ngủ thôi. 

Tôi kể cho bác về tình hình của tôi, của cơ quan cũ rồi nhiều chuyện khác. Bác vẫn như mọi lần, bắt đầu nói thì không ngừng được. Tôi nghe chăm chú vì cảm thấy sau này sẽ không còn dịp nào nữa. Tuần sau bác sẽ bay nửa vòng trái đất về đảo của bác. Tôi bắt đầu hình dung một ông già tóc trắng, dáng đậm ngồi dọc bờ biển nhìn xa xăm mỗi chiều rồi. Tôi hỏi bác có kế hoạch gì ở đó không, bác bảo không.

 Tôi và bác nói rất nhiều chuyện trên trời dưới biển, bác bảo hôm tao lên cơ quan thấy chúng nó than dự án bị cắt nên không còn nguồn tiền, giờ không có việc gì để làm. Tôi gật gù. Bác bảo, có phải công việc cứ nhất thiết là phải ra thực địa đâu. Dữ liệu có sẵn, có đầy việc để làm mà than không có việc làm là sao? Bác làm tôi ngẩn ra. Với đa phần dân văn phòng, đi làm để nhận lương, nhận lương để đi làm. Một ông già khốt ta bít làm sao mà hiểu được. Boris là kiểu người làm việc ngày đêm: đọc nghiên cứu, viết báo cáo còn chuyện tiền bạc là chuyện khác. Tôi nghĩ bác nghĩ như thế. Về điểm này thì bác giống một nhà khoa hoc hơn. Làm việc như một thói quen không bỏ được. 

 Chuyện đang vui thì con mèo của bác đi từ phòng ra, mọi lần tôi đến chơi là nó trốn biệt tăm. Lần này nó nhìn tôi thăm dò rồi đi vòng quanh nên tôi có dịp xoa lưng nó. Boris đặt tên nó là Yamiya gì đó, đó là tên một vị thần bảo hộ trẻ em vùng Caribê. Bác bảo mày gọi nó là Yamaha cũng được. Yamiya lượn vài vòng quanh bàn rồi nằm dụi dụi dưới chân Boris. 

Máy tính chạy xong, USB đã khôi phục dữ liệu cũ. Tôi bảo bác không nên mang USB ra ngoài in tài liệu nữa, nếu phải in gì thì gửi email cho họ in là được. Bác ậm ừ. Đây là lần thứ n tôi khôi phục dữ liệu USB cho bác. Sau rồi tôi thở dài, nghĩ trong đầu, thôi viết thành một file .bat gửi cho bác để sau này nếu việc này còn lặp lại thì chỉ bác chạy cái file đó là được. Boris đã tỉnh ngủ, bác linh hoạt hơn lúc tôi mới đến và nói chuyện say sưa hơn. Tôi hỏi về chuyến đi Philippine của bác, rồi lan man sang chuyện ở mấy quốc đảo Caribe, chuyện USAID, bộ ngoại giao Hoa Kỳ, chuyện mội trường Việt Nam. Rồi bác hỏi kế hoạch của tôi. Tôi bảo kế hoạch của tôi là chả có kế hoạch gì cả. Tôi nói thật. Tôi sống ngày nào biết ngày ấy, kế hoạch ở Việt Nam vô nghĩa lắm. Ngay ngày mai A bị sửa thành B ngay ấy mà. 

Con mèo cào cào chân, bác bảo cách đây mấy hôm mấy đứa gồm Linh, Hải Vân, Hương ... qua tổ chức sinh nhật 4 tuổi cho nó. Trong 4 đứa đó thì 3 đứa sắp sửa đi du học. Bác bảo, mày nghĩ đến chuyện này chưa. Tôi bảo tôi quá tuổi cho chuyện này rồi. Bác thì nằng nặc, như kiểu loại như tôi ở Việt Nam chỉ gây khó khăn cho đất nước. Tôi chào bác ra về. Mọi người cơ quan cũ đều quý bác, không riêng gì tôi. Một người làm việc cẩn trọng, chi tiết, gõ bàn phím bằng hai ngón trỏ, yêu quý động vật, không bao giờ xem phim Holywood, yêu mến Noah Chomsky. Một ông già hơn 70 tuổi đi nửa vòng trái đất để làm việc, giở thì quyết định về nhà. Thực ra tôi biết bác nấn ná ở lại thêm cả năm vì con mèo, bác phải tìm được chủ tốt cho nó trước khi đi. Bác bảo chả ai biết tương lai. Mày không cần sến đâu, biết đâu năm sau tao lại quay lại Việt Nam. 
Tôi quý bác theo kiểu khác. Có lẽ là theo kiểu một người tôi muốn trở thành, nhưng đó là chuyện khác. Tạm biệt Boris.

Comments

Popular posts from this blog

(GOLANG) REST API theo kiến trúc Clean Architecture

Cách vượt qua cơn buồn chán hay là bạn đang quá rảnh mà không biết làm gì.

(GO) Một vài lưu ý