Một ngày bình thường
Sáng nay khi bước ra khỏi nhà với tâm trạng vui vẻ, bởi trời Hà Nội rất đẹp. Nhìn những cơn gió xoáy thổi tung đám bụi giấy lẫn lá cây ở sân chung cư làm tôi ái ngại thay cho chị lao công. Tôi chưa có dịp nào cảm ơn chị đã giữ cho xung quanh mình sạch sẽ bao lâu nay. Tôi nhìn chị cười, còn chị thì ngơ ngác chả hiểu gì. Có khi chị còn nghĩ chắc mình có vết nhọ trên mặt.
Tôi đi xe bus của công ty. Xe to nhưng đi khá nhanh. Cũng ngần ấy người, qua từng ấy tháng năm ngồi chung xe với nhau nhưng hầu như tôi chưa chuyện trò được với ai. Phần vì ai cũng bận theo đuổi những ý nghĩ riêng, phần vì smartphone, tiên sư!
Tôi ấn tượng với một bạn chân đi cà nhắc, có vẻ như bạn là một dev Java, tôi đoán thế thôi. Bạn là người vui vẻ, tôi chưa thấy bạn nhăn nhó bao giờ, bạn không ngáng đường ai, có lẽ biết mình đi chậm nên bạn thường đợi mọi người xuống hết mới xuống theo.
Tôi ấn tượng với một bạn chân đi cà nhắc, có vẻ như bạn là một dev Java, tôi đoán thế thôi. Bạn là người vui vẻ, tôi chưa thấy bạn nhăn nhó bao giờ, bạn không ngáng đường ai, có lẽ biết mình đi chậm nên bạn thường đợi mọi người xuống hết mới xuống theo.
Chỗ tôi làm có một rừng tre nhỏ bao quanh lối đi rất đẹp. Sau này mà không làm ở đây nữa thì chỗ này sẽ làm tôi nhớ nhiều đây. Hôm nay thứ 6, tuy được nghỉ xả hơi nhưng tôi vẫn đến chỗ làm. Buổi trưa tôi thong thả tản bộ ra đây, rồi không biết nghĩ thế nào tôi đi khắp các toà nhà, vào bất cứ hành lang nào mà thẻ nhân viên tôi có thể qua được cửa. Coi như một cuộc khám phá mê cung khi đang rảnh quá. Mọi người chẳng ai để ý đến tôi. Đang vui vẻ đi qua khu cafe thì một bác bảo vệ chào tôi, mặt tươi rói "Đi thể dục à cháu". Chắc bác không biết tôi đâu, nhưng nhìn bác vui vẻ thế tôi cũng làm bộ vươn vai vài cái "Vâng, ở trong văn phòng bí quá nên cháu đi dạo một lát".
Comments
Post a Comment