Mưa

Mặc dù công ty của tôi là một trong những công ty phần mềm có quy trình làm việc hiệu quả và chuyên nghiệp nhất thì vẫn không tránh khỏi việc đôi khi có những buổi họp hay thuyết trình không cần thiết. Những lúc như thế tôi tự cho phép đầu óc mình lơ đãng ở đâu đó bên ngoài cửa sổ. Tôi nhớ tới thằng nhóc không muốn đến trường trong sách của Orhan Pamuk. Tôi nghĩ về ngày đón một đứa bạn trở về ở sân bay.
*
Cô bé hỏi tôi "Làm người lớn có mệt không anh?"
Tôi đang đứng ở sân bay ngước nhìn bầu trời đêm. Những vệt sáng vút qua bầu trời như sao chổi. Tiễn đưa hay chờ đợi một ai đó làm tâm trạng tôi rối bời.
"Em cứ sống như chính mình, không cần bận tâm tới những chuyện khác đâu" Tôi trả lời thế hoặc nghĩ mình đã nói thế dù biết điều đó là không thể.
*
Hà Nội mưa, không phải mưa như trút mà là những cơn mưa nhẹ, an ủi chứng quên của tôi. Hôm qua tôi thiếp đi lúc nào không biết. Sáng ra thì đầu óc trống trơn, không biết mình đã đọc cái gì trước chìm vào giấc ngủ. Sáng nay tôi phải audit bên bộ phận mới, chiều phải thuyết trình. Ngày hôm nay có thể là ngày tôi làm gì đó mới mẻ. Cô bé nhà bên nghỉ việc. Kết thúc của em và bắt đầu của tôi. Cứ như được lập trình từ trước hay một sự tình cờ, trong một đất nước gầy gò hình chữ S, nằm trong một hành tinh cỡ vừa, quay quanh một ngôi sao cỡ trung, trong một thiên hà đường kình một trăm nghìn năm ánh sáng, trong một vũ trụ khả kiến hơn mười ba tỉ năm ánh sáng. Tôi chỉ là hạt bụi trong cái vũ trụ vô tận này mà thôi.

Comments

Popular posts from this blog

Cách vượt qua cơn buồn chán hay là bạn đang quá rảnh mà không biết làm gì.

Bức xạ Hawking

Làm sao review sách mà không cần đọc