Thứ 7

Giờ mà nói Hà Nội nóng quá thì lại thành nói thừa. Hà Nội hôm nào chả nóng. Nhưng hôm qua Hà Nội nóng hơn bình thường. Ra tới Hồ Tây mà chẳng thấy có cọng gió nào, áo tôi đẫm mồ hôi vì đạp xe. Tôi dừng lại một đoạn ven hồ rồi ngồi chung với một đám thanh thiếu niên. Hoàng hôn đỏ ửng cả một góc hồ. Tôi chụp vài tấm hình, nhìn thì đẹp nhưng tôi nghĩ không post lên là hơn vì nhìn vào là liên tưởng tới tiết trời oi bức.

Đang mãi nghĩ thì bỗng tôi phát hiện xung quanh mình tối om, hoá ra trời chiều đã chuyển sang đêm, xung quanh tôi là một màu xanh thẫm. Màu xanh phủ xuống mặt hồ, lên những cao ốc bên kia hồ và cả những đám mây xám cũng ngã thành màu xanh thẳm. Bọn ngốc xung quanh vẫn mãi nói chuyện, chỉ mình tôi tận hưởng sự thay đổi xung quanh mình :P

Tôi đạp xe về đường Thanh Niên. Có hai lựa chọn, một là đi tiếp vào ven hồ rồi về nhà, hai là đi về phía Lăng, qua Hoàng Diệu rồi lên khu phố cổ. Tôi chọn lên phố cổ rồi tính ra khu Đinh Lễ xem sách. Đó thực sự là sai lầm, tôi quên mất hôm nay là thứ bảy. Người đông thì chớ mà xung quanh hồ Gươm cũng bị vây kín thành phố đi bộ. Tôi vòng qua Trường Thi rồi qua nhà thờ đứng chơi một lát. Tôi có thằng bạn nhà ở Hàng Bạc, tính gọi nó ra chém gió nhưng nghĩ lại thấy thôi cuối tuần, đỡ phiền nhau thì hay hơn.

Về tới nhà, ngồi nghỉ tí cho bớt nóng. Mọi người chui hết vào phòng ngủ rồi. Tôi lôi cây đàn mượn của chị Maica ra tập when the children cry, một lúc thì xong được đoạn intro, đoạn sau cũng không khó lắm, chỉ khó là vừa đàn vừa hát thì không ổn, giọng tôi như vịt đực, chưa kể toàn vào sai nhịp. Hát rock lại cần chất giọng như máy cày mới hay. 

Thôi đắp chăn ngủ cho hết ngày thứ 7.

Comments

Popular posts from this blog

Cách vượt qua cơn buồn chán hay là bạn đang quá rảnh mà không biết làm gì.

Bức xạ Hawking

Làm sao review sách mà không cần đọc