Posts

Showing posts from August, 2020

Ghi chép về thực tại số 3

Cuối tuần này, cái dự án trên Lào Cai kéo gần như cả công ty đi hết. Tôi ở lại vì dự án của mình cũng sắp bắt đầu, rồi máy móc tôi phụ trách của công ty cũng cẩn sửa lại. Bạn IT cũ nhắn cho chị nhân sự đòi lại cái Router cũ của bạn, hiện nó vẫn đang chạy trong phòng hành chính. Điều đó có nghĩa là tôi lại phải tháo nó ra, thay cái mới vào, config lại toàn bộ Modem và Router trong tòa nhà, thật ra là just in case thôi. Thế là hai ngày cuối tuần tôi ở luôn trong công ty. Có đợt tờ Tia sáng, vốn là tờ báo thuộc bộ KHCN chuyên đưa tin về khoa học bị một chú hacker tận Iran hack rồi deface lại trang chủ. Admin ở đó mất hơn một ngày mới restore lại được. Tôi nhắn với anh biên tập vài ý mà tôi cho là nên làm để phòng ngừa. Sau đó vài tháng thì mới thấy thay đổi. Tôi đoán cái lý do muôn thủa của sự chậm trễ này vẫn là Hà Nội không vội được đâu, nhất lại là nhà nước. Từ dạo đó tôi đâm ra mẫn cảm với chuyện security, nhất là cái tổ chức be bé tôi đang làm này, dù bình thường ngồi nghĩ thì chắ

Một buổi sáng mùa thu

Sáng mát trong như sáng năm xưa Gió thổi mùa thu hương cốm mới Tôi nhớ những ngày thu đã xa Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội Những phố dài xao xác hơi may Người ra đi đầu không ngoảnh lại Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy Đêm qua tôi ngủ khá chập chờn. Gần sáng tôi thấy điện thoại rung và đèn báo nhấp nháy, tôi biết ai nhắn tin giờ này nhưng để dành tới công ty rồi đọc, ngày mới nên có cái gì khiến mình vui vẻ. Đêm qua mưa ở đâu đó trong thành phố, chỗ tôi thì không có một hạt nước, nhưng sáng sớm vẫn khá dễ chịu, tôi ngủ một mạch, may mà đứa cháu vào gọi dậy không thì sáng khỏi đi làm. Đến công ty trễ vài phút. Bé Tiên làm thiết kế ngồi cạnh tôi lại mời cafe trong chai. Tôi nghĩ đến cái câu mình chế lại, One coffee a day, take doctor away. Một buổi sáng đầu tuần nên bắt đầu như thế. Tôi bật spotify lên nghe nhạc. Nghe đi nghe lại một bài. Thế giới chắc chỉ có mình tôi có thể nghe đi nghe lại một bản nhạc liên tục hết ngày này qua ngày khác. Đành rằng thi thoảng tôi vẫn khó chị

Những ngày này

Tôi đi Sài Gòn với hành trang gọn nhất có thể. Tôi đặt phòng ở một khách sạn nhỏ gần Bùi Viện cho dễ đi lại, mà hoá ra nó đã ngừng hoạt động từ lâu, có lẽ do Covid. Lúc bình thường thì khoảng thời gian này cũng ít khách. Tôi đứng ở sân bay gọi về ks không được, nửa đêm đi tìm phòng cũng ngại, tôi sang khu sân bay quốc tế tính tìm chỗ sạc pin điện thoại thì phát hiện ra bên này vừa vắng vẻ, vừa mát. Tôi quyết định ở luôn sân bay cho tới sáng rồi vào thành phố đặt ks sau. Tính tôi thích lang thang một mình, và trãi nghiệm ở sân bay một đêm làm tôi nhớ tới Tom Hank trong The Terminal. Tôi tìm tới hàng ghế vắng người, lôi kindle ra đọc về hành trình của Herodotus. Tôi đã đọc đi đọc lại cuốn này khá nhiều lần nhưng đọc xong hầu như chẳng nhớ gì, chỉ biết là nó hay bỏ mẹ thôi. Lần này đọc lại tôi mới phát hiện ra là đối với một cuốn sách không viết theo kiểu tuyến tính, lại đan xen quá khứ và hiện tại, không gian kéo dài như vô tận thế này thì đọc quá nhanh là rất ngu ngốc. Tôi đã không có