Tháng mười một
Ngó qua ngó lại thế mà đã sắp hết tháng mười một. Tháng mười một trong một thành phố đầy nắng và gió. Biển thì xanh thẵm một màu kéo dài qua những ngọn núi xô ra biển cho tới đường chân trời xa tít tắp. Tôi bước đi trong thành phố thưa người trong mùa dịch, cố làm lơ những lời mời mọc liên tục từ mấy người xe ôm và xích lô. Gió biển mát lạnh lùa vào mặt. Thời tiết như thế này không biết có phải là quãng thời gian đẹp nhất trong năm hay không, nhưng dù dao cứ đến quãng thời gian này trong năm thì lòng có đôi chút nao nao. Lại một năm nữa sắp qua rồi ư, cứ nghĩ như thế không tránh được cảm giác ngoái đầu nhìn lại.
Tháng này tôi đi cũng hơi nhiều, hầu như chỉ có mặt ở nhà được mấy ngày. Những hôm không phải đi thì tôi lại muốn nán lại chỗ làm cho dễ suy nghĩ. Hôm rồi đi một quốc taxi để tìm địa điểm khảo sát. Xe đảo qua gần như mọi con đường chính trong thành phố, rồi đi ra vùng ngoại vi, nhìn thấy đồi núi trập trùng một bên, biển xanh thẳm một bên khiến cho mọi ưu phiền cũng tan dần đi. Chú Taxi nói mới để ý, ở thành phố này ít gặp đèn xanh đèn đỏ, chưa kể người dân đi lại không bấm còi inh ỏi. Thực ra thì đến một lúc nào đó, ai cũng dễ dàng nhận ra là còi xe chả giải quyết được điều gì. Cứ bình tĩnh mà đi rồi sẽ đến thôi. Tôi hỏi địa điểm một nhánh sông, chú Taxi gõ trán suy nghĩ miết, chú bảo chỗ đó là con đường rất dễ nhớ (???). Có lẽ đến lúc nào đó tôi cũng như chú, quên đi những điều nhỏ nhặt và mọi thứ chỉ còn là mảnh vụn nằm ngổn ngang đâu đó trong ngăn kéo ký ức.
Tôi mong ngày về Hà Nội trời đã trở lạnh. Trời lạnh thì có thể rủ nhau đi uống trà.
Comments
Post a Comment