Linh tinh ngày cuối năm

 Tôi đi từ sân bay về tới công ty lúc 2h sáng, người rã rời vì mệt. Tôi chui vội vào túi ngủ nhưng rồi cũng chỉ ngủ được chập chờn. Tôi cũng đã lường trước ngày cuối năm sẽ bận thế nào. Ngoài những công việc bất tận thường ngày thì còn có báo cáo, TOR tôi phải làm, rồi Timesheet phải trình cho kế toán về công việc tháng qua đã làm đặng còn nhận lương. Mấy đứa trong phòng xoay như chong chóng với báo cáo gửi cho nhà tài trợ, phòng tầng dưới vốn lúc nào cũng ồn ào như chợ vỡ thì hôm nay cũng im ắng lạ thường. Đứa nào cũng có việc phải làm cả. Trưa thì Vân rủ tôi đi ăn, khi đứng trong thang máy bạn mới hỏi tôi mấy ngày nghỉ làm gì, tôi ậm ờ nghĩ trong đầu chắc vẫn là lên công ty ngồi thôi. Bạn nói rằng, cậu phải làm khác đi cậu ạ, hãy ra ngoài làm gì đó. Tôi đứng trước cửa công ty trong tiết trời lạnh tê tái, trên người chỉ có một áo sơ mi và cái áo gió, ngước nhìn những tán cây trên cao mới thấy trời nắng đẹp, bầu trời  thì xanh thẳm. 

Khi đã xong việc buổi chiều, tôi ngồi dưới phòng dưới, Vân ghé qua dặn lát bọn mình đi tiễn năm cũ. Mấy đứa khác vội ra bến xe về quê, đứa chạy đi dự countdown đón năm mới, bọn còn lại thì vẫn ở lỳ trong phòng quyết làm cho hết việc. Khi tôi quay trở lại thì văn phòng chỉ còn C đang hoàn thành nốt báo cáo, tôi ngồi kế bên nghe nhạc đọc sách, cốt để có người trong phòng cho đỡ cô quạnh. Thường thì tôi vẫn nghĩ phẩm chất tốt đẹp của con người thể hiện qua thái độ với công việc. Về mặt này thì các bạn xung quanh mình không chê vào đâu được. Ấy thế mà C vẫn bảo em hay thiếu tập trung, hay miss cái này cái kia. Nghĩ lại năm tháng lèo phèo của mình ở công ty, mình vẫn còn kém em ấy cả dặm không khỏi áy náy lương tâm (may vẫn còn lương tâm). Đọc trong cuốn "Người trong bóng tối - Paul Auster", có đoạn viết rằng người tốt thường không nhận mình là người tốt, họ thường dằn vặt mình vẫn có cái này xấu, cái kia không tốt, nhưng chính thái độ đó lại khiến họ trở thành người tốt. Thôi tự an ủi với nhau thế!

 C bảo em ngẩng mặt lên thì mới biết đã hơn 9h, tôi thì đùa bảo em về ngủ một giấc là qua một năm. Bọn tôi rời công ty, nhìn bóng C phóng xe đi tự nhiên thấy hơi buồn. Những đứa xinh xắn, giỏi giang, tốt tính thì toàn hay gặp những chuyện không may, thế là thế đéo nào nhỉ?

Tôi gọi cho mẹ hỏi thăm cụ tí. Nghĩ tâm trạng nặng nề thế này thì tốt nhất cứ trốn ở đây thôi. Cụ thì vẫn vui vẻ, bảo tôi tết âm về là được, nhiệm vụ vẫn là trông nồi bánh chưng như năm ngoái. Cụ cười vui vẻ thế làm tôi yên tâm phần nào.

Sáng nay ngủ dậy, thấy trời vẫn trong xanh gió mát, ngồi viết vài dòng lăng nhăng tiễn năm cũ, còn lại thì quay lại với công việc. Hoặc là khi chán quá thì đi ngủ thôi bà con ạ. Lúc nào cũng thấy thiếu ngủ mới quái lạ chứ!


Comments

Popular posts from this blog

Cách vượt qua cơn buồn chán hay là bạn đang quá rảnh mà không biết làm gì.

Bức xạ Hawking

Làm sao review sách mà không cần đọc