Bên bờ biển sáng
Có một lần tôi nhìn thấy một cuốn truyện nước ngoài có tựa là "Bên bờ biển sáng", bìa sách được trang trí bằng một bức tranh vẽ những đợt sóng trắng phau lăn tăn cuốn vào bờ. Một cô gái có khuôn mặt mờ ảo đi chân trần trên cát trong nắng sớm. Mọi thứ đẹp hoàn hảo đến nỗi tôi thậm chí còn chẳng quan tâm sách viết gì, riêng cái tựa sách thì nhớ mãi như thế. Tôi đứng cùng Trang và Hà trên bãi biển không bóng người. Bờ biển là một vòng cung kéo dài tới cảng Dung Quất. Bọn tôi lôi đống dụng cụ ra rồi phân công nhau chăng dây, đo đạc, đóng cọc. Xong xuôi đâu đấy thì tôi và Trang chia nhau các ô để thu lượm những mẫu rác. Hà làm công việc phân loại và ghi lại số liệu. Đi làm khảo sát thế này chỉ mong trời quang mây tạnh. Buổi sáng hôm đó thật đúng như mong đợi, nhưng vì rác quá nhiều nên bọn tôi làm tới lúc mặt trời lên gần đỉnh vẫn chưa xong. Gió biển thổi thốc vào mặt, nắng thì như đốt cháy hết cả da. Sáng hôm sau quay lại thì trời mưa tầm tả, cơn mưa kèm gió thổi ngược từ biển và