Thêm một tuổi
Cách đây mấy hôm tôi ở lại đêm ở công ty vì quá mệt. Đang tính chui vào chăn ngủ thì bạn T lại gọi bảo làm TOR đi để ngày mai còn ký hợp đồng với anh bạn sẽ dạy bọn tôi 10 buổi về xây dựng cơ sở dữ liệu GIS. Tôi ngồi làm cho qua cơn mệt, rồi vào fb ngó cái thì thấy dòng status của một bạn trong friend list mà chưa từng nói với nhau câu nào. Bạn viết rất buồn. Chuyện bạn đi làm trên lab về phải chịu đựng cảnh họ hàng kéo đến ăn thịt chó, bạn coi chó là bạn, ăn xong mình bạn thui thủi rửa mấy mâm bát. Trong cơn ốm dở và còn thấy buồn vì cái dòng bạn ấy viết, tôi làm một việc trước đây chưa từng làm: nhắn tin như một người lạ an ủi bạn một chút. Bạn ngạc nhiên hồi âm lại, còn nói anh an ủi làm em khóc rồi này. Đến đây thì tôi nghĩ sứ mệnh của đêm này thế này là xong. Ai chả có lúc rơi vào hoàn cảnh cô đơn, lạc lõng, buồn bã. Đến cha mẹ cũng không thể hiểu được thì một người xa lạ như tôi an ủi một người xa lạ như bạn là một điều gì đó đặc biệt. Sau lần đó tôi tin bạn sẽ cững cỏi hơn. Hẳn nhiên là thế.
Một điều cơ bản mà mãi tôi mới nhận ra rằng, nếu đời mình chả thay đổi gì qua nhiều năm đó chẳng qua là mình đã quá quen với nó. Muốn thay đổi cần sống khác đi.
Rồi mấy hôm chị Linh cứ lấp lửng chuyện sắp đến SN tôi cho mấy đứa trong phòng. Tôi thấy hơi phiền vì sự kiện cá nhân thế này tôi không thích ồn ào. Rồi hôm đó lại rơi đúng vào ngày họp tháng toàn công ty, chị Linh mua cái bánh sinh nhật, tôi và em thực tập sinh tên Ngọc sinh cùng tháng nên lên cùng thổi nến cho vui. Đám tầng dưới cũng kéo lên cho xôm. Tôi không ăn miếng bánh nào, nhường hết cho mấy đứa. Trang tặng tôi cái ốp điên thoại rất xịn màu xanh da trời, tôi bảo sao không tặng tớ cái màu đỏ giống Boris, bạn bảo lần tới sẽ tặng. Còn Vân tặng một chiếc cốc uống trà rất xinh, còn bảo, cậu để tớ pha trà cho nhé. Trà hơi đắng nhưng mà cảm động vãi.
Vân đi công tác về lên nhìn vườn cây ngoài ban héo úa, bạn buồn vì bao công sức trồng nhưng đi mấy hôm chẳng ai tưới nước làm chết một số cây. Tôi vốn ngồi ở tầng 3 nên cũng ko mấy khi lên trên đó để ngắm cây. Em Bình tự nhận là chân tưới nước nhưng chả thấy tưới bao giờ, mua cái bể cá thì để đục ngầu chả mấy khi chịu thay nước. Tôi nhìn tội nghiệp bọn cá, thi thoảng tự thay nước mới cho chúng. Lòng nghĩ, chúng ta có làm tốt hay không, có trách nhiệm hay không nó thể hiện ở những điều nhỏ nhặt. Từ hôm đó tôi hay lên tưới cây ngoài vườn, tưới cả ngoài ban công. Chuyện này đến tai Vân, bạn lại gửi gắm mấy cây hoa Mộc thơm nức nhờ tôi trông dùm. Chỉ là mất chút thời gian thôi, nhưng mấy ai nhìn ra những chuyện có ý nghĩa với đời nhau. Quả thực hai bạn rất tốt với mình, và mình cũng đáp lại bằng những việc nho nhỏ như thế.
Comments
Post a Comment