Bên bờ biển sáng

Có một lần tôi nhìn thấy một cuốn truyện nước ngoài có tựa là "Bên bờ biển sáng", bìa sách được trang trí bằng một bức tranh vẽ những đợt sóng trắng phau lăn tăn cuốn vào bờ. Một cô gái có khuôn mặt mờ ảo đi chân trần trên cát trong nắng sớm. Mọi thứ đẹp hoàn hảo đến nỗi tôi thậm chí còn chẳng quan tâm sách viết gì, riêng cái tựa sách thì nhớ mãi như thế.

Tôi đứng cùng Trang và Hà trên bãi biển không bóng người. Bờ biển là một vòng cung kéo dài tới cảng Dung Quất. Bọn tôi lôi đống dụng cụ ra rồi phân công nhau chăng dây, đo đạc, đóng cọc. Xong xuôi đâu đấy thì tôi và Trang chia nhau các ô để thu lượm những mẫu rác. Hà làm công việc phân loại và ghi lại số liệu. Đi làm khảo sát thế này chỉ mong trời quang mây tạnh. Buổi sáng hôm đó thật đúng như mong đợi, nhưng vì rác quá nhiều nên bọn tôi làm tới lúc mặt trời lên gần đỉnh vẫn chưa xong. Gió biển thổi thốc vào mặt, nắng thì như đốt cháy hết cả da. Sáng hôm sau quay lại thì trời mưa tầm tả, cơn mưa kèm gió thổi ngược từ biển vào khiến bọn tôi bước đi còn khó khăn huống chi nói tới nhặt những mảnh rác nhựa trên biển. Bọn tôi lặng lẽ làm việc của mình, cũng không nói với nhau nhiều. Thi thoảng tôi nhìn bạn nhặt ở phía xa chợt nghĩ tới những năm hồi bọn tôi còn là sinh viên học chung lớp, hồi đó còn không nghĩ có ngày hai đứa lại làm việc cùng nhau, lai còn hai đứa hai đầu lượm rác thế này. Tự nhiên tôi thấy cảm động, bạn chẳng nề hà chuyện gì, làm còn năng suất hơn một thằng con trai như tôi. Trong một thoáng tôi đã nghĩ rằng sau này trở lại tổ chức, đứa nào than thở công việc nặng nhọc tôi có lý do lôi chuyện bạn làm việc mà mắng chúng nó một trận!(haha)

Khi xong việc tôi dành chút thời gian cho riêng mình để ngắm nhìn bãi biển. Nhìn cảng biển phía xa, cảm nhận những đợt sóng đùa dưới chân và những cơn gió mát lạnh thổi từ biển vào. Trời một màu xanh thẳm, biển thì cồn cào, những bãi cát bọn tôi không nhặt  thì vẫn còn cơ man đủ thứ rác nhựa. Tôi chụp vài tấm hình và nghĩ đến câu nói của một blogger rằng "Nước mình bao nhiêu chỗ đẹp phá mãi không hết!" sao mà đồng cảm thế.

Đối với những người tò mò khi thấy chúng tôi làm việc, họ có đôi phần ái ngại vì chỉ cần ngày mai thôi bãi rác này sẽ vẫn như cũ. Nghĩa là công việc bọn tôi làm là hoàn toàn vô ích. Những số liệu chúng tôi có chả nói lên điều gì. Một mảnh dữ liệu quá bé nhỏ, và có ngoại suy lên thì cũng thiếu chính xác lẫn khách quan. Bọn tôi cứ như dã tràng xe cát vậy thôi. Ngày mai kia chúng tôi không còn ở đó, dấu chân sẽ phai đi như những con chim từng bước qua và biến mất dưới đường chân trời. Ai đó rồi sẽ đến và lại tiếp tục cái việc chả biết bao giờ mới kết thúc này. Bọn tôi vẫn làm những việc này bởi nó có ý nghĩa với bọn tôi. Không biết ngày mai thế giới có tốt đẹp hơn không, những nếu nó cần phải tốt đẹp thì hôm nay phải có ai đó xăn áo lên đi làm cái gì đó đã.

Boris - bác cố vấn ở tổ chức tôi đang làm, buổi gặp mặt đầu tiên nói với tôi là "Khi cậu làm đủ lâu, nhìn thấy thành quả của mình tạo nên sự thay đổi thì cậu sẽ thấy cảm động từ tận đáy lòng!"

Khi tôi quay lại bãi biển Tam Kỳ, hy vọng đó là bờ biển sáng.


Comments

Popular posts from this blog

Cách vượt qua cơn buồn chán hay là bạn đang quá rảnh mà không biết làm gì.

Bức xạ Hawking

Làm sao review sách mà không cần đọc