Em thì em bé
Thôi thì thôi nhé
Em thì em bé...
Thật là một ngày dài! Đi họp từ 8h sáng đến 11h đêm mới về đến văn phòng, ngó lên fb mới biết Nguyễn Huy Thiệp mất. Đã có thời tôi đọc khá nhiều truyện ngắn và tiểu luận của cụ. Và cái thời đó, nói theo kiểu miền Nam, mới dễ thương làm sao. Mấy dòng như: Thôi thì thôi nhé/ Em thì em bé... sao có thể khiến ta không yêu được.
*
Quay lại chốn cũ, ngồi trong cái phòng mà năm trước tôi ngồi viết một lá thư đặc biệt cảm giác cũng thật là. Phải thừa nhận ở Hà Nội hiếm có một khách sạn nào lại chừa hẳn không gian rộng và đẹp thế để làm phòng đọc sách, tầm nhìn hướng thẳng ra hồ Tây như vậy. Hôm nay tôi cũng không có gánh nặng gì trong đầu, chỉ là giờ giải lao, tea break thì tôi ra cái cái ghế sô pha lằm sải lai ra đó, cũng chợp mắt được chút đỉnh.
Hôm nay tôi tham gia một cách nghiêm túc nhất có thể. Hai anh em tôi và Tiên dính nhau như Sam, anh Việt bảo nên tách bọn tôi ra ha ha. Đi với con bé này nhiều tôi mới phát hiện ra nó thông minh cực kỳ, học chuyên toán Ams, học cử nhân tài năng DH KHTN, chuyển qua khoa môi trường rồi lại đi làm truyền thông cho bọn tôi. Thật là một mớ lòng vòng nhưng để ý mới thấy dù bị núi việc đè thì con bé vẫn từ từ giải quyết được như thường. Hôm nay phải thành thật với em nó rằng nếu bằng tuổi nhau mà học cùng lớp thì anh sẽ học toán không bằng em. Con bé cười ha ha. Từ hồi vào đây mình có hai lần mắng nó, và thật may con bé chả bao giờ để bụng chuyện gì. Hôm nay mới có dịp xin lỗi nhau.
Cuối buổi anh Việt bảo bọn tôi viết thư cho chính bản thân mình 5 năm nữa. Tôi chỉ có kế hoạch ngắn hạn một vài năm chứ 5 năm thì xa quá, cũng khó tưởng tượng mình lúc đó thế nào nhưng tôi vẫn viết với tâm ý rằng vào thời điểm đó thì những vấn đề của hiện tại tôi đã giải quyết xong, có thêm vài thành tựu cá nhân kiểu như bớt khó tính đi, trở thành một chuyên gia kỹ thuật, đọc thêm được ít sách và có cái nhà để trồng cái cây mơ ước trước cửa chẳng hạn. Vân bảo tớ ước có 20ha đất để trồng cây. Trang muốn truyền đạt được hết những hiểu biết của mình cho thế hệ thứ hai của tổ chức. Chị Hoa muốn lùi dần về ở ẩn. Tôi đùa bảo Vân, cậu cho tớ mượn 1m2 đất để trồng cái cây của tớ nhé. Vân bảo, cậu cứ đến trồng thoải mái đê, có quả nào tớ ăn haha.
Cái thư của tôi viết xong, xếp ngay ngắn trước mặt. Khi tôi bước ra khỏi phòng họp thì cho luôn vào thùng rác. Tôi biết thừa cái thằng tôi năm năm nữa cũng làm tương tự thôi. Viết ra là giải phóng suy nghĩ, viết xong rồi thì nó khác gì cái bè chở người học đạo qua sông.
Giống lần trước, tôi lại đi cùng Vân về văn phòng. Gió hồ Tây thổi đầy hơi nước khiến cho tôi tỉnh táo lại. Họp có hơn 12 tiếng thật ra cũng chẳng là gì cả.
Để ý mới thấy mắt Vân hơi nhỏ nhưng rất sáng.
Cụ Nguyễn Huy Thiệp bảo nhìn vào mắt trẻ con mà sống.
Comments
Post a Comment