Sài Gòn có gì hay không em

Hôm rồi tôi có chuyến đi chớp nhoáng vào Sài Gòn. Tôi đặt vé VN Airline vì nghĩ chắc nó không delay mình đâu. Nó delay thật. Suýt nữa thì tôi đến trễ buổi hẹn. Xong việc còn mấy tiếng nữa lại ra sân bay, tôi đi vòng quanh xem SG dạo này thế nào.

Quả thực nói đến SG không thể bỏ qua thời tiết. Tháng ba là một trong những tháng nóng nhất trong năm. Tôi đang ở Hà Nội chịu đợt rét cuối cùng của mùa xuân. Thành ra đi quanh SG trong cái nóng vỡ đầu có một đoạn mà mồ hôi nhễ nhại, tóc bết lại, rồi người tôi cứ thế hầm hập lên. Mình chả khác gì con cá rã đông được mang từ ngăn đá bỏ vào lò vi sóng, tối tôi về tới HN thì lại thành con cá ươn được bỏ vào ngăn mát. Ra sân bay có khi bị ngăn lại thì hỏng chuyện.

Tôi dừng ở quán cafe ven đường. Một quán cafe không quá sang trọng nhưng trẻ trung. Buổi trưa mới ăn vội được cái bánh được phát trên máy bay nên giờ cái bụng đang biểu tình. Tôi gọi tạm ly sinh tố rồi lôi máy tính ra xem có việc gì phải làm thì làm nốt, tiện thể chat với bọn ở nhà xem thế nào. Tôi bật spotify rồi nghe đi nghe lại bài Canon của Pachelbell thần thánh. Tôi rất thích bản Piano của Konrad. Nếu muốn tận hưởng điều gì đó trong một buổi chiều thư thả thì tôi nghe Canon - một bản nhạc cổ điển  được trang hoàng lại thành nhạc tân thời. Ngồi một lúc thì có ba người bán vé số đi qua mời tôi mua. Sài Gòn là đây chứ còn đâu. Một nhân vật trong Good will Hunting nói rằng sác xuất trúng giải đặc biệt cỡ một phần ba mươi  triệu, ngang với sác xuất bị sét đánh ngay trong nhà. Thôi cố sống nốt tuổi ...thanh niên.

Sinh tố dừa ngon phết, chả lẽ lại gọi ly nữa. Mà đằng nào thì rót thêm nước trà cho tôi xong mắt em phục vụ long lanh hẳn lên, em khẽ khàng, dịu dàng nói: Anh cho em xin ba mươi nghìn!


Comments

Popular posts from this blog

Cách vượt qua cơn buồn chán hay là bạn đang quá rảnh mà không biết làm gì.

Bức xạ Hawking

Làm sao review sách mà không cần đọc