03/01/2022

Hôm nay một đồng nghiệp ở cơ quan hỏi tôi ngày nhỏ có thích đọc sách không. Tôi nhớ khoản tiền đầu tiên mà tôi có, mẹ cho mấy trăm đồng gì đó. Việc đầu tiên là tôi chạy ra hàng truyện mua một cuốn sách về nhờ anh hàng xóm đọc cho nghe. Mẹ tôi thấy mới đùa rằng, "Đúng là thằng mù chữ". Năm sau thì tôi cũng đi học, biết đọc, biết viết. Tôi đọc mọi thứ có trong nhà, giá sách của mấy ông anh họ tôi cũng khoắng sạch. Ngoài ít truyện cổ tích thì còn ít báo và mấy cuốn sách dạy võ nhảm đọc vèo cái là hết.

 Khi không còn gì để đọc thì tôi trộm tiền của mẹ ra hàng thuê sách đọc. Ông chủ cũng tốt, tôi trả tiền một lần, nếu đọc chưa xong thì để đấy hôm sau ra đọc tiếp. Cũng nhiều lần mẹ tôi phải ra lôi tôi về. Ngoài hàng truyện này toàn truyện kiếm hiệp, lâu lâu ông chủ lại đổi đầu sách một lần, hay phết. 

Sau rồi lớn lên một chút, vì học hành, nhiều thứ khác làm tôi không đọc gì nữa. Mãi tới khi vào ĐH thì cô bạn thân đưa cho cuốn Bố Già, tự nhiên thích thế là bắt đầu đọc lại. Quãng sau thời kỳ Blog 360, Fb thì chưa rộ lắm, forum nhiều. Tôi vào các diễn đàn nhưng chỉ đọc là chính. Tôi đọc blog và quen anh Thao. Anh viết về sách rất hay, viết về gia đình vừa hài hước vừa tình cảm. Sự đọc của anh thấm sang tôi, thế là tôi đọc nhiều hơn. 

Mấy năm gần đây mỗi năm tôi đều đọc một ít. Cố giữ cho mình thói quen này. Thực tình lâu lâu không đọc, dở sách ra, đọc vài chục trang văn lại thấy mình bớt khô khốc đi nhiều. Đầu năm ngồi uống nước với bạn, bạn hỏi năm nay có kế hoạch gì. Tôi chỉ ậm ừ là muốn học vài thứ. Thật ra tôi hy vọng mình có thể đọc thêm được một ít, thời gian thì lúc nào cũng thừa.

Comments

Popular posts from this blog

Cách vượt qua cơn buồn chán hay là bạn đang quá rảnh mà không biết làm gì.

Bức xạ Hawking

Làm sao review sách mà không cần đọc