Chờ giao thừa
Trong lúc chờ giao thừa, tôi ngồi nghe một bạn gái chơi Violin trên youtube. Một bản độc tấu được chuyển soạn lại từ một bài hát. Đó là kiểu bài hát mà tôi thường chỉ nghe thoáng một hai lần rồi thôi nhưng bạn gái này chơi hay quá. Ngoài kỹ thuật thì lợi thế của đàn violin là tiếng réo rắt như gió thổi mỗi khi dây được vibrato được em ấy thể hiện tròn trịa quá. Thế là ngồi nghe đi nghe lại mãi.
Dạo gần đầy nghe nhạc Việt tôi hay để ý tiếng Violin, nhiều khi thích nghe đi nghe lại chỉ vì tiếng nhạc đệm Violin nghe hay quá.
Violin là nhạc cụ khó, không có phím chia từng bán cung nên khi chơi không cẩn thận dễ bị phô. Đi ngoài đường thi thoảng tôi thấy mấy bác hứng hứng đứng góc nào chơi Violin. Tôi nghe được một lúc phải bỏ chạy vì phô quá. Thi thoảng gặp mấy bạn trẻ chơi thì ok hơn, nhưng nhạc các bạn ấy lại đại chúng quá. Thành ra muốn nghe cái gì hợp gu chắc chỉ có tự chơi hoặc tìm trên mạng.
Tôi thấy chơi nhạc giống như một hành trình, phần nào đó giống như đọc sách. Sau mỗi bản nhạc có sự mệt mỏi của trí óc và đôi tay, dư âm có thể rất mảnh liệt. Tôi nghĩ những ai thích chơi nhạc đều là những người giàu tình cảm. Nhạc cụ là phương tiện truyền tải cảm xúc, mà Violin là nhạc cụ làm tốt nhất việc này.
Comments
Post a Comment