Quê
Phóng viên Playboy một lần phỏng vấn Bolano đã hỏi ông rằng, đối với ông quê hương là gì. Ông trả lời: "Tôi e rằng tôi phải đưa ra một câu trả lời ngớ ngẩn. Hai con tôi, Laurato và Alexandra, là quê hương duy nhất của tôi. Xếp thứ hai,có thể là vài khoảnh khắc, vài con đường, vài gương mặt, cảnh tượng hay cuốn sách sống bên trong tôi. Những thứ một ngày nào đó tôi sẽ quên thôi, nhưng chúng là phương cách cứu chữa tốt nhất cho quê hương."
Quê hương thứ nhất của Bolano thì chắc ai từng làm cha làm mẹ hẳn sẽ hiểu được. Quê hương thứ hai mà ông nói thì tôi cũng hiểu được. Nói hiểu thì có khi không phải, có khi là đồng cảm mới đúng.
Chiều nay tôi đi chạy bộ trên đê, gặp một cụ trong làng, tôi chào dù không không thể nhớ ra tên cụ. Cụ chào lại, chắc cũng với tâm trạng giống tôi. Đi ngang một cái ao lớn văng vẳng tiếng máy bơm nước, những người đang bơm nước bắt cá dưới ao dừng công việc đang làm nhìn tôi một cách tò mò. Một đàn trâu đi qua, khói vươn lên từ đống cỏ mà ai đó đang đốt bên bờ, những cây xoan rộ đầy hoa. Một khoảng ruộng xanh ngát mọc đầy sen. Gió thổi mát lạnh khi tôi tiến gần tới con đập.
Trong một buổi chiều dễ chịu, tôi tận hưởng mọi thứ quanh mình, cảm thấy biết ơn những cánh đồng, dòng kênh dưới chân mình. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, một ngày nào đó bố mẹ mình không còn, mình hẳn sẽ không về đây nữa. Quê hương sẽ dịch chuyển thành một thứ rất khác, có thể là quê hương thứ nhất mà Bolano nói.
Comments
Post a Comment