Capuchino

 Mùa Uprace đến, các bạn tôi lập đội rồi hô hào mọi người chạy để đóng góp cho cái quỹ gì đó tôi còn chưa kịp hiểu. Nhưng mục đích không hẳn là chạy, mục đích là vừa chạy vừa có đóng góp nho nhỏ nào đấy. Tôi không nghĩ nhiều như thế. Chạy thì chạy!

Sáng CN, tôi ngủ dậy lúc hơn 6h gì đó, tôi trả lời tin nhắn của một người bạn rồi lại ngủ tiếp cho tới 10h. Tôi đi ăn rồi ngủ tiếp, à không, ai lại thế. Tôi ra quán cafe gần cơ quan cũ làm vài việc chưa xong tuần trước. Quán cafe mùa này thật dễ chịu, trời mát, nhạc chiu chiu, lại thưa người. Em nhân viên pha chế dường như vẫn nhận ra tôi, chắc em nhớ thời tôi từng ngồi từ sáng tới chiều ở đây đê tránh Covid.

Tôi gọi Capuchino nóng. Tôi thích cafe ở điểm nó làm tôi tỉnh ngủ, chứ uống vào không khác trâu nhai mẫu đơn lắm. Hỏi ngon hay không thì tôi không biết trả lời thế nào. Có thời ở SG tôi hay uống Capuchino, thường là đi với thầy tôi. Ổng hay nói "Em gọi  Cafe dở nhất Sài Gòn".Không sớm không muộn, ổng đợi người ta bưng ra rồi mới nói. Thế là từ đó cứ vào quan tôi mà nhìn thấy chữ Capuchino thì tôi gọi, Cafe dở nhất Sài Gòn.

 Em nhân viên lịch sự tặng tôi thêm một cái bánh làm tôi hơi giận. Bánh ngon ai lại đi tặng nhõn một cái. Cafe hơi nhạt, may có cái bánh kéo lại Tôi nhìn qua cửa kính thấy nắng nhẹ trên mấy nhánh lá đang đung đưa. Trong đầu thoáng hiện lên mấy chữ:

 The green leaves of autumn are calling me home.

Tôi về xỏ dày làm một vòng hồ Tây.

Comments

Popular posts from this blog

Cách vượt qua cơn buồn chán hay là bạn đang quá rảnh mà không biết làm gì.

Bức xạ Hawking

Làm sao review sách mà không cần đọc