1. Nghe nhạc cổ điển, cố nghĩ xem đoạn nào là chủ đề, đoạn nào là đoạn phát triển, đoạn nào là nhắc lại. Hoặc nghe bè trung, bè trầm (đừng để ý đến bè cao, thường là bè giai điệu). Để đầu óc hoạt động một tí sẽ đỡ thấy nhàm, còn nói như anh gì người Pháp là Tôi tư duy là tôi tồn tại chứ không phải ăn hại, kiểu thế. 2. Chơi nhạc (nếu bạn biết) và nghĩ về một thứ đang băn khoăn. Thường sẽ ra những kết quả bất ngờ. Có thể thay chơi nhạc bằng những thứ khác sửa xe, tưới cây, sắp lại đồ đạc, vân và mây mây. 3. Đọc sách/ xem phim: Ai cũng làm được. 4. Dọn nhà: Việc này hơi khó khăn lúc khởi đầu, nhưng xong rồi thì nó rất đáng. Nhìn cái nhà gọn gàng sạch đẹp, giá sách hết bụi, cốc chén nằm yên trong chạn thì thấy đời vui vẻ hơn nhiều. 5. Giải toán cấp 1,2: Hay phết đấy. 6. Khi các cách trên mà không hiệu quả hoặc bạn không muốn làm thì có thể làm theo mình, đó là nhắn cho sếp là hôm nay em nộp báo cáo.
Thứ sáu làm xong báo cáo, thứ bảy vẽ cái bản đồ Hội An, upload lên server công ty xong cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng. Việc tồn lại từ năm trước mà giờ mình mới làm xong, nhiều khi nghĩ bạn mình phải lịch sự thế nào mới mãi không thèm nhắc thế này. Chủ nhật thấy anh Thao nói bảo phim Bố Già rất hay. Anh vốn không ưa gì giới showbiz mà nay cũng vào khen thì hẳn là không tệ. Mình vào đến rạp rồi quay ra, nghĩ bụng bảo phim có hay đến mức nào thì thời gian này mình cũng không hợp với phim ảnh. Tính hôm nay đi một vòng hồ mà trời lại mưa lâm thâm, nóng ẩm nên ngại lại thôi. Mình bật lap lên ôm đàn hát một mình, tự mua vui. Hôm trước con bé Dưa nhà bạn Trang ghé công ty. Trang nhờ tư vấn cho cháu vụ học đàn guitar. Mình cũng từng trãi qua thời thơ bé đi học đàn. Hồi đó có động lực rõ ràng, mình thích một bản nhạc tên là Fandanguillo và quyết học bằng được. Thế nên sau ba tháng thì lớp học còn mỗi mình và mình là thằng duy nhất tốt nghiệp dù chơi cũng chỉ dưới tầm nghiệp dư thôi nh...
Lâu lắm rồi mà tâm trang mới được bình thản như thế này. Ngồi nhìn bọn trong phòng làm việc trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ vẵn bản lách cách, tôi chợt nghĩ tới chuyện rốt cuộc thì hai năm mệt mỏi của mình rồi cũng đã đi tới điểm cuối rồi. Viết ra đây vài dòng để giũ bỏ mọi chuyện, mở ra một chương mới của cuộc đời phía trước. * Từ hồi tôi vào làm trong tổ chức NGO này, coi như là may mắn, bởi môi trường làm việc rất tốt. Toàn trai xinh gái đẹp lại còn nice nữa. Trang và Vân luôn hỗ trợ hết mức có thể, còn Boris lúc nào cũng sẵn sàng các lời khuyên hữu ích. Trong một nơi như thế, tôi có thể triển khai mọi ý tưởng mà tôi cho là tốt với tổ chức, và bỗng nhiên thấy mình hay vãi. Nghĩa là mọi kiến thức tôi tưởng chả dùng để làm gì thì lại áp dụng vào đây được tất. Tất nhiên rồi cũng có lúc mọi người đề nghị những thứ vượt quá năng lực hiện tại của tôi, những lần như thế tôi tự thấy mình cần phải học thêm những điều mới và con người mình hơn sáu tháng quá đã thay đổi nhiều lắm rồi, tô...
Comments
Post a Comment