Posts

Showing posts from October, 2022

Dọn phòng

 Mấy hôm nay hôm nào cũng về nhà lúc 9h tối, nhiều hôm còn phải học online. Học xong thì đơ hết cả người, trong đầu xoay mòng mòng mấy con số. Tuy mệt thì mệt nhưng vui. Chỉ hơi phiền là không có thời gian dọn cái phòng cho ngăn nắp. Hôm nay sau khi nằm thở thì quyết định đi tìm chổi và cây lau nhà lúc đồng hồ điểm 0h3 phút. Người nào khoe dậy sớm dọn nhà chắc phải gọi tôi bằng cụ. Chúng ta nên dọn phòng thường xuyên, để thấy mua nhiều sách vở là vô cùng không cần thiết, đọc mấy đâu. Chưa kể cái đèn đọc sách của tôi bị chập nguồn chưa sửa. Tôi mong lúc nào đó mua được sách điện tử những cuốn mình muốn hơn là đọc sách giấy. Có hẳn một cuốn "Đừng mong từ bỏ sách giấy" của Umberto Eco chém với anh gì người Pháp - các anh cứ chém, chứ ông em muốn bỏ là bỏ nhé.   Hôm chủ nhật rủ đứa em đi nhà sách, nó thì mua được, mình về tay không. Đấy là vấn đề. Phòng sạch rồi, tưới cái cây của bạn Vân tặng rồi, không dọn phòng thì quên mất. Dọn phòng mới thấy cuốn sách mượn của đồng nghiệp đã

Capuchino

 Mùa Uprace đến, các bạn tôi lập đội rồi hô hào mọi người chạy để đóng góp cho cái quỹ gì đó tôi còn chưa kịp hiểu. Nhưng mục đích không hẳn là chạy, mục đích là vừa chạy vừa có đóng góp nho nhỏ nào đấy. Tôi không nghĩ nhiều như thế. Chạy thì chạy! Sáng CN, tôi ngủ dậy lúc hơn 6h gì đó, tôi trả lời tin nhắn của một người bạn rồi lại ngủ tiếp cho tới 10h. Tôi đi ăn rồi ngủ tiếp, à không, ai lại thế. Tôi ra quán cafe gần cơ quan cũ làm vài việc chưa xong tuần trước. Quán cafe mùa này thật dễ chịu, trời mát, nhạc chiu chiu, lại thưa người. Em nhân viên pha chế dường như vẫn nhận ra tôi, chắc em nhớ thời tôi từng ngồi từ sáng tới chiều ở đây đê tránh Covid. Tôi gọi Capuchino nóng. Tôi thích cafe ở điểm nó làm tôi tỉnh ngủ, chứ uống vào không khác trâu nhai mẫu đơn lắm. Hỏi ngon hay không thì tôi không biết trả lời thế nào. Có thời ở SG tôi hay uống Capuchino, thường là đi với thầy tôi. Ổng hay nói "Em gọi  Cafe dở nhất Sài Gòn".Không sớm không muộn, ổng đợi người ta bưng ra rồi m

Linh tinh 28/10

Thứ 6, đầu óc không tập trung, đêm lại vừa mất ngủ nên tôi thôi cho nó nghỉ ngơi. Thứ 7 làm, CN làm, thứ 2 nộp đúng deadline là được. Trên tinh thần kệ mẹ việc như thế tôi quay sang nghe nhạc, kiếm cái gì tươi sáng nghe. Youtube luôn biết cách chiều chuộng tôi. Mà AI của Google dạo gần đây ngày càng nguy hiểm, nó biết tôi nghe gì và biết luôn tâm trạng của tôi nếu tôi trót gõ lên web cái gì đó. Lên Youtube nghe nhạc thì ko đúng, vừa nghe vừa xem vì nó là video. Tôi chán mấy lão già chơi nhạc, chán mấy gã trai nhăn nhó chơi nhạc. Tôi thích chị em chơi Violin, họ có cái nhẹ nhàng lẫn tinh thần lạc quan yêu đời. Nghe Concerto mà ngay từ đầu nhìn vào một cô gái mỉm cười xinh xắn, đầu lắc lư còn tay gõ nhịp chẳng những làm đời ta vui vẻ mà cả thế giới cũng có thể thay đổi theo. Càng ngày tôi càng rảnh, cứ ngâm việc tự nhiên rảnh ngay. Trong lúc chờ đồng bọn làm cho xong việc thì  Instar nó đề xuất tôi ngồi giải toán. Sau đó tôi bị quy là là Max rảnh, không có tinh thần đồng cảm với anh em đ

Tháng 10

 Sáng lóc cóc đạp xe lên cơ quan, quần áo sơ vin chỉnh tề như đi họp. Lên tới văn phòng chả thấy ma nào mới chợt nhận ra hôm nay là thứ 7! Hồi tôi mới vào làm cái công việc này, bản chất là tự lên kế hoạch, tự xoay, tự triển khai, cần gì thì hỏi, họp..vvv Tóm lại là ông phải tự manage lấy công việc của ông. Thật không may là việc này tôi làm rất kém. Tất nhiên sau một thời gian rồi đâu cũng vào đấy. Tôi có kế hoạch ngày, kế hoạch tuần, tháng, năm và ghi tới từng chi tiết lên trello nhưng lại quên mẹ nó mất hôm nay là thứ 7 mà vẫn đi làm. Thực ra thì đối với tôi thì ngồi văn phòng hay ở nhà cũng chẳng  khác nhau là mấy. Cũng chỉ là bật cái laptop, mở mấy bản nhạc trên youtube rồi làm việc gì đấy. Đói bụng thì đi ra cái quán nào đấy, ăn xong rồi quay lại cái bàn rồi lặp lại cái công việc vừa diễn ra. Tuy nhiên dạo gần đây tôi có vài cái mới. Một trong những thứ đó là tôi tự học Violin. Tự gây áp lực cho mình là mỗi ngày phải tập ít nhất 1 tiếng, lắm lúc cũng đầu hàng vì nhiều khi rời đượ