Instant Happiness
Mấy hôm nay tôi đọc lại "Có một con phố vừa đi qua phố" của Đinh Vũ Hoàng Nguyên. Đây không phải truyện cũng chẳng phải tản văn mà là những mẫu vụn vặt chép lại trong cuộc sống của anh. Điểm đặc biệt là nó hài một cách vừa hóm hỉnh vừa có gì đó rất Hà Nội. Đọc cuốn này mới hiểu sao dân Hà Nội thích chửi "Đéo" nhiều như thế, gần như thường trực trên miệng ở những người lao động. Có một khái niệm các bạn Tây gọi là Instant happiness, dịch ra có lẽ là Hạnh phúc bình dân. Ở Hà Nội, cái hạnh phúc bình dân ấy có thể là đi qua hồ Tây chợt thoáng thấy mùi sen nở, nghe được tiếng bánh khúc rao đêm, được ăn gói mỳ hảo hảo lúc 2h sáng, nói chung là dễ tìm, dễ kiếm, thậm chí mua được. Đối với tôi thì đơn giản thế thôi, nhưng một số người thì sau khi họ văng được đủ số từ "Đéo" tôi lại thấy họ vui vẻ đến kỳ lạ. Nhiều khi mình nghĩ, cuộc sống vốn đã vất vả, mà cứ đòi các bạn ăn nói văn mình thì các bạn ấy biết trút vào đâu. Tuy thế cho đến giờ, người chửi thề tôi t