Tạm biệt Boris
Boris đưa cho tôi cái USB xong thì bác đi rót cho tôi cốc nước lọc. Bác hỏi tôi uống Coca không, tôi bảo chỉ cần nước thôi, bác lại hỏi mày có uống đá không, tôi bảo không. Tôi ngồi xuống cắm cái USB vào máy, USB bị một con virus set lại thuộc tính tất cả các thư mục và làm chúng ẩn hết đi. Tôi gõ một câu lệnh cmd ngắn rồi ngồi đợi. Boris ngồi xuống, duỗi hai chân một cách thoải mái. Bác ngáp một cái mỗi khi nói xong môt câu dài hoặc hai câu ngắn. Nhịp độ là thế. Nhìn rất chán đời. Bác giải thích do đêm qua về muộn, sáng phải đi gặp nha sỹ và đưa con mèo đi phòng khám từ sớm nên thiếu ngủ thôi. Tôi kể cho bác về tình hình của tôi, của cơ quan cũ rồi nhiều chuyện khác. Bác vẫn như mọi lần, bắt đầu nói thì không ngừng được. Tôi nghe chăm chú vì cảm thấy sau này sẽ không còn dịp nào nữa. Tuần sau bác sẽ bay nửa vòng trái đất về đảo của bác. Tôi bắt đầu hình dung một ông già tóc trắng, dáng đậm ngồi dọc bờ biển nhìn xa xăm mỗi chiều rồi. Tôi hỏi bác có kế hoạch gì ở đó không, bác bả...