Nằm trên đống bông gòn
Hôm nay mình hỏi một loạt các vấn đề mình còn chưa thông về cơ học lượng tử, thuyết tương đối rộng, và nghịch lý thông tin lỗ đen với Idol. Anh trả lời chậm hẳn so với lần trước. Một phần vì vấn đề rộng quá, mình cũng không tập trung vào một thứ cụ thể nào. Có lẽ cũng cần tra cứu thêm. Mình đùa là cuối cùng là đã làm khó được tiến sỹ. Nhưng thực ra mình biết những người làm khoa học thường cẩn trọng, suy nghĩ chín chắn mới đưa ra một câu trả lời, mà nhiều khi còn thòng thêm câu là về mặt lý thuyết là thế (chưa được kiểm chứng, chưa rõ đúng sai). Những điều mình thắc mắc thật ra là những thứ mình đã suy nghĩ một thời gian dài, khi không thể tìm ra câu trả lời thoả đáng thì mình mới hỏi. Thành ra khi anh trả lời được một nửa thì mình đã sáng hết cả ra rồi. Việc hiểu được cái mình tò mò bấy lâu khiến mình có một cảm giác vui vẻ khôn tả. Không phải kiểu niềm vui bốc đồng muốn nhảy lên hét Eureka, mà là một thứ tình cảm nhẹ nhàng, thoải mái như nằm trên đống bông gòn vậy. Một điều nữa là